Quyền Sắc Song Thu – Chương 24


Mang ngươi đi

.oOo.

 

Trước khi gặp gỡ Quân Nguyệt Thành, cuộc sống của Đào Thỉ vẫn chỉ là lục đục lừa dối lẫn nhau. Tất cả mọi thứ của An quốc hết thảy đều làm y cảm thấy kinh tởm. Bất luận là phụ vương hay mẫu hậu. Đừng tưởng y không biết rằng vị phụ vương cao cao tại thượng kia dùng tâm tư tốt lành gì xem các con mình tàn sát lẫn nhau như trò vui, từng đứa con cứ như vậy trở thành con hát.

 

Ở lại sớm muộn cũng chết thảm, Đào Thỉ khó có thể chịu được đã lấy lý do thủ vệ biên cảnh mà ly khai hoàng cung. Tâm phúc đại thần của y khuyên gián, cùng Quân Hình Thành kết minh.

 

Tề quốc rất cường đại, đủ để cấp cho An quốc một cái biểu hiện che chở giả dối, ai mà ngờ được là bởi vì lợi ích bản thân Đào Thỉ mới có hôn lễ kết giao hai nước.

 

Lúc ban đầu, Đào Thỉ chỉ là muốn ở Tề quốc tránh né một thời gian ngắn, nếu không, y sợ sẽ không thể khống chế được chính mình, đem kẻ cầm quyền ti tiện đang ngồi trên vương vị kia đánh gục, vu lợi kiếm hạ. Ở Tề quốc rời xa phân tranh, không có nghĩa y sẽ đối với chuyện vụ An quốc buông tay bỏ mặc.

 

Trước khi rời khỏi An quốc, y đã chuẩn bị tốt mưu sĩ cùng cơ sở ngầm, cũng đủ để đối phó với đám địch nhân.  Đợi đến khi thời cơ chín mùi, hòa thân công chúa sẽ chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, Thái tử sau khi thủ vệ biên cảnh sẽ trở về triều. Thời điểm đó, An quốc nhất định sẽ thoát ly khỏi sự đùa bỡn của phụ vương. Hoàng tử an quốc nhờ vậy cũng có thể có đủ điều may mắn tồn tại.

 

Ít nhất trước khi nhìn thấy Quân Nguyệt Thành, tính toán của Đào Thỉ toàn bộ đã được quy hoạch kỹ lưỡng. Đào Thỉ không có ý cùng vị Tam hoàng tử mình tùy tiện chọn bừa này có liên quan.

 

Càng nhiều người biết chuyện, càng khó giữ bí mật. Chính là muốn biết xem vị Tam hoàng tử này người thật việc thật ra sao, Đào Thỉ có chút chờ mong cùng hắn gặp mặt.

 

Cho dù là nguy cơ trùng trùng, tùy thời đều có thể chết. Nhưng vị hoàng tử này không ngừng làm cho bản thân ngày càng trở nên vô dụng, sự tình gì cũng không trông nom, sợ chuyện thị phi rớt xuống trên đầu. Người như vậy hoàn toàn không giống một hoàng tử, tên là Quân Nguyệt Thành. Là người tối kế vị ngay phía sau Quân Hình Thành.

 

Đảo Thỉ không thể quên được, khi y tùy tiện nói muốn cùng Tam hoàng tử làm đám hỏi, sắc mặt Quân Hình Thành ngưng trọng ngoài ý muốn, không chút do dự liền cự tuyệt. Nhưng Quân Hình Thành cân nhắc lúc sau, lại đồng ý để Tam hoàng tử làm đám hỏi, điều kiện tiên quyết là hai người phải làm ước pháp tam chương, y không được làm chuyện xằng bậy với Quân Nguyệt Thành, không được cho rằng hoàng tử vô dụng thì có thể tùy ý khi dễ.

 

Quân Hình Thành tuy rằng luôn miệng nói là vì thể diện hoàng thất Tề quốc, nhưng Đào Thỉ như thế nào lại không biết, đây chính là một loại bảo hộ của Quân Hình Thành đối với Quân Nguyệt Thành.

 

Xem ra, người hạnh phúc nhất vẫn chính là Quân Nguyệt Thành.

.

Nguyên bản hắn đã có thể bình bình đạm đạm sống hết một đời. Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Đào Thỉ, Quân Nguyệt Thành đích một đoạn hôi phi yên diệt, bị quấn vào kế vị chi tranh, không thể thoát thân.

 

Giống như hiện tại, nếu không có Đào Thỉ, Quân Nguyệt Thành nói không chừng còn đang trốn tại nơi nào đó nặn bùn. Nhưng bây giờ lại ở đây, trên đùi trúng độc tiễn, hôn mê bất tỉnh, thần trí mơ hồ.

 

“Nguyệt! Nguyệt! Tỉnh lại đi!” mặc dù là kịch độc cũng không phải khó giải. Nhưng đối với thân thể yếu đuối như Quân Nguyệt Thành chính là tính mạng gặp nguy hiểm.

 

Chỗ này tiền không thôn sau không điếm, Quân Chinh Thành lại không biết khi nào đuổi tới. Cũng phải cảm ơn trời đất là Phàn Ninh đã chuẩn bị thuốc trị thương thập phần đầy đủ hết. Đến cực phẩm giải độc hoàn cũng có. Nguyệt sau khi ăn vào một viên giải độc hoàn sắc mặt vẫn như trước xanh trắng, hô hấp mỏng manh.

 

Đào Thỉ không muốn làm tổn thương Quân Nguyệt Thành, tuyệt đối không thể. Đào Thỉ xuất hiện đã làm cho cuộc sống bình thản của Quân Nguyệt Thành không còn nữa, hiện tại không thể khiến cho tính mạng của hắn cũng một đường đi không trở về.

 

Nguyệt là tên hỉ nộ bất thường, lúc trước luôn miệng nói không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì, lúc sau lại đưa thân mình cuốn vào tâm lốc xoáy. Yếu nhân đều không có khả năng thả lỏng một chút đối với hắn. Vui vẻ lấy mình ra so sánh với thanh lâu nữ tử, rồi lại kiêng kị người ta nói hắn là nữ tử. Không muốn bị người chiếm tiện nghi, lại ở địa phương lớn nhất bị người chiếm hết tiện nghi.

 

Đào Thỉ cũng không phải không rành tình yêu đôi lứa, hắn cũng từng có thai hoan hơn người, nhưng những người đó chung quy là không có tài năng, sử dụng đủ loại hấp dẫn để được lưu lại. Thích sâu hơn, không thể gọi là yêu.

 

Như vậy đối với Quân Nguyệt Thành là gì? Thương hắn? Thích hắn? Đào Thỉ dám khẳng định, ít nhất hiện tại hắn đối với Quân Nguyệt Thành chỉ có tò mò, không có tình yêu.

 

Thân phận Đào Thỉ không để cho y có tư cách chọn lựa người mình yêu. Người Đào Thỉ yêu, phải là người đối với quốc gia có lợi, đối với hắn có lợi, không được tự do náo nhiệt. Trước mắt xem ra, Quân Nguyệt Thành không phù hợp với điều kiện này.

 

Quân Nguyệt Thành từng nói, nếu làm hoàng đế, ngay cả người mình yêu cũng phải là người đối quốc gia có lợi, đó là loại bi ai nào.

 

Bi ai này, chính là Đào Thỉ không cách nào tránh khỏi.

 

Tâm tư muốn đem Nguyệt mang đi, không phải ngày một ngày hai. Đào Thỉ muốn đem một tên hoan cởi dưỡng tại bên người, cảm giác chỉ cần có sự tồn tại của Nguyệt, hết thảy mọi phiền não lớn bé đều bay biến đi hết. Muốn cho Nguyệt một cuộc sống ở An quốc, trước phải giải quyết Quân Hình Thành, hơn nữa phải để cho Nguyệt có năng lực tự bảo vệ mình.

 

“Ta chưa đem ngươi dưỡng phì, ngươi không được xảy ra chuyện gì.” cõng Quân Nguyệt Thành đi một đoạn đường, Đào Thỉ bi ai phát hiện căn bản đã bị lạc đường. Đừng nói rời khỏi đây, chỉ sợ càng chạy càng bị lạc.

 

“Đào, Đào Thỉ. Ta không có béo phì…” cuối cùng cũng chịu tỉnh.

 

“Nguyệt!” Đào Thỉ mừng rỡ, vội vàng đặt Quân Nguyệt thành xuống, để hắn tựa lên đùi mình “Dược hiệu hữu dụng? Nguyệt, ngươi có biết đường không? Ta không thuộc đường.” đi loạn nữa chỉ sợ sẽ giáp mặt người của Quân Chinh Thành.

 

“Ta… lại càng không biết…” nói chuyện cũng khó khăn. Không hay ho! Hảo không hay ho!

 

“Ta quên mất. Ngươi là không có ra khỏi nhà.” Hai người đều mù đường, tám lạng nửa cân. “Chúng ta chờ Phàn Ninh tới cứu?” có thể kéo dài thời gian trị độc được không?

 

“Chờ đi… khụ… mùi gì, khét…” Quân Nguyệt Thành nhăn mày, quay đầu vùi mặt vào lòng ngực Đào Thỉ.

 

“Bọ họ phóng hỏa đốt sơn!” Đào Thỉ nhìn thấy ngọn lửa xa xa, vội vàng ôm lấy Quân Nguyệt Thành nhanh chóng tìm kiếm nguồn nước. “Quân Chinh Thành tìm không thấy chúng ta, trực tiếp phóng hỏa xong hết mọi chuyện. Người ở đây vắng vẻ, cho dù có người tới cứu hỏa cũng không làm nên chuyện gì. Nguồn nước ngàn vạn lần đừng có bị chúng canh gác, chờ chúng ta chui đầu vào lưới.”

 

“Ngươi… suy quỷ…” hại ta muốn chết.

 

“Nói mê sảng gì vậy,  Động Đình hồ lộng không chết ngươi. Một cái rừng cây nhỏ đáng lo lắng gì. Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện. Ngươi chết, ta biết làm sao bây giờ?”

 

“Tái giá a, ngốc…”

 

“Quả nhiên, ở cùng một chỗ với ngươi cho dù là sinh tử lành dữ đều khẩn trương biến mất. Nguyệt, ta muốn mang ngươi về An quốc, có muốn cùng ta đến đó vui đùa một chút xem?”

 

“Ta không muốn chết.” Quân Nguyệt Thành trả lời không đúng câu hỏi.

 

“Ngươi sẽ không chết.” Ta muốn mang ngươi đi!

Bình luận về bài viết này

Filed under Uncategorized

Bình luận về bài viết này